Đến bây giờ tôi vẫn không thể hiểu được sao vợ coi hôn nhân như trò đùa,ợquyếtlyhônvìphảigánhkinhtếmộtmìthần tài ơi không cố gắng thêm để con có đủ cha mẹ. Tôi cũng bất ngờ khi cả nhà vợ đều đồng lòng cho vợ ly hôn. Đáng ra họ phải là người góp ý, phản đối vợ mới đúng.
Tôi và vợ cưới nhau được năm năm, có con gái ba tuổi đã đi học mầm non mấy tháng nay, đang thuê căn nhà cấp bốn để ở. Tôi học sư phạm mĩ thuật ra, chỉ đi làm năm đầu tiên khi cưới. Công việc sau đó không thuận lợi, lương thấp nên tôi ở nhà trông con đến hai tuổi cho vợ đi làm. Tôi đang cố gắng kiếm việc làm trong sáu tháng nay thì vợ đệ đơn đơn phương ly hôn.
Tôi hỏi lý do, lúc đầu vợ nói mệt mỏi lắm rồi, sau đó vợ khóc lóc nói: "Anh mới 34 tuổi, nếu sống đến 70 tuổi đồng nghĩa với việc tôi phải nai lưng ra làm nuôi anh mấy chục năm nữa sao? Tiền nhà ở, tiền cơm ăn, điện nước anh dùng, mọi chi phí của anh tôi phải lo sao? Những lúc anh bê chén cơm ăn, có biết nó có từ đâu không?". Có thể vì mất bình tĩnh nên vợ nói ra những câu làm tôi rất tổn thương. Tôi không nghĩ vợ uất ức vì mình đến vậy.
Tôi chờ vợ bình tĩnh hơn để nói chuyện nhưng vợ dọn đồ dẫn con về ngoại. Tôi gọi điện cho ông bà ngoại, mọi người bảo tôi là đàn ông mà sống dựa vào sức lao động của vợ. Tôi gọi cho anh vợ, anh bảo khổ em gái anh quá và nên chia tay cho bớt khổ. Nghe đến đây, tôi không còn động lực để hàn gắn dù rất yêu vợ thương con. Sai lầm lớn nhất của tôi là để vợ gánh vác kinh tế một mình mà vẫn vô tư không suy nghĩ gì, có lẽ vợ đã quá mệt mỏi. Tôi ngại không muốn về nhà ngoại và cũng chưa nói chuyện được với vợ. Tôi nên làm gì bây giờ?
Đức Đồng
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc